|
Nudiepvien ơi... Chẳng biết tiếng kêu tuyệt vọng của anh có đến tai em không nữa..? Từ ngày nhận được PM của em thổ lộ với anh rằng em thiếu một vài tập phim "Thần điêu đại hiệp", trái tim anh đã hoàn toàn thuộc về em. Quá lạ lùng phải không em? Anh cũng không sao hiểu nổi, có lẽ là những lời ngọt ngào trong tin nhắn của em đã làm trái tim băng giá của anh tan chảy. Đôi khi anh thắc mắc không hiểu em và hiện tượng Global Warming người ta hay nói trên đài báo có quan hệ gì với nhau không mà em lại có sức nóng làm trái tim đã bao năm lạnh lẽo của anh ấm lên nhường ấy. Và tất nhiên nỗi băn khoăn của anh nào có câu trả lời.. Thời gian trôi qua, anh vẫn dõi theo bóng hình em, vẫn run lên thổn thức mỗi khi thấy nick của em online. Cũng chỉ có vậy, anh chẳng dám thốt lên lời yêu thương. Có lẽ trái tim anh đã bị nhàu nát đến nỗi anh sợ tình yêu, sợ một lần nữa bị từ chối. Mà anh đã bị từ chối lần nào chưa í nhỉ? Em thấy không? Khi nhắc tới tình yêu là anh hoảng hốt, anh do dự, anh đắn đo. Đó chính là lý do khiến anh không dám bày tỏ lòng mình? Có đúng lý do đấy ko nhỉ? Chết rồi, lại do dự rồi. Không đuợc. Phải dứt khoát. Rồi, đấy là lý do em ạ. Lại nói về việc có tình cảm với em quá dễ dàng, mau chóng. Anh nghĩ rằng lần đầu trong nhiều năm, cái cảm giác có thể giúp đỡ một người con gái yếu đuối (nudiepvien nghe cũng ko yếu lắm nhưng không sao, kiểu gì em chả yếu hơn anh), cái cảm giác được cần đến khiến anh cảm thấy mình quan trọng biết bao. Chỉ 2 cái message của em đã có sức mạnh lớn lao, đem lại cho anh sự tự tin ghê gớm không thể nào miêu tả bằng lời. Em quả là có tài động viên người khác, làm sao anh lại không thấy yêu thương nhung nhớ cơ chứ.. Em thấy có phải không em?? Mỗi ngày trôi qua, anh lại ngồi nhìn em ba hoa với bé xí xọn, bé tí và mỉm cười mơ một lúc nào đó anh xí xọn với em... Thôi em nhé, đã đến lúc anh tạm dừng type, đi ngủ để lấy sức ngồi nhìn em khi em đi học về. Hãy cho anh kết thúc bằng 3 câu hát trong một bài bạn anh sáng tác, hát tặng người yêu nó: Người đừng cho anh chờ mong tình yêu trong nỗi ưu phiền Đùng cho anh nhiều đêm thẫn thờ thả hồn phiêu lãng Thầm mong em về đây cười vui hạnh phúc với anh... Tạm biệt nudiepvien lùn.
Tiếp Theo
Vài dòng này la nhữNg gì anh muốn nói với em từ rất lâu, nhưng...chỉ biết viết lên đây .... Tình yêu đẹp nhầt là mối tình đầu phải không em. Cuộc tình đầu tiên của chúng mình đẹp như trong những vần thơ mà em đã từng đọc anh nghe. Anh không nhớ rõ từng vần, từng chữ, nhưng vẫn con đây cái cảm giác êm dịu khi mỗi đêm được cùng người mình yêu cùng mơ về một nơi nào đó chỉ có anh và em. Và cuối cùng thì cũng chỉ là những giấc mơ.. Thật ra chúng ta không nên có sự bắt đầu này, nhưng trách ai được trong những chuyện yêu đương của tuổi trẻ, và khi biết đau thì đã không quá muộn màng . mối tình trên net, nói ra thì thật khó hiểu . Nhiều người cho là không thực, những người khác lạ khuyên là sẽ không có kết quả, lại còn hỏi là "Sao ma dại quá"... Từ ngày đầu tiên anh đã có suy nghĩ này rồi .Nhưng vì sợ em buồn nên đành chôn kín vào trong đáy lòng, mặc cho ra sao thì ra. Khoảng thời gian mới quen biết đuợc em dù rất ngắn, nhưng cảm giác đợi chờ đêm cho tới ngày, rồi lại ngày qua ngày để được môt lần thấy em online, dể lại được đọc những thông điệp không dấu, những lời nói ấp ủ một tình cảm . Những dòng chữ đem lại một niềm vui khó tả, lại có một chút lo sợ , một chút phân vân . Lo rằng em lại bỏ đi , sợ rằng không thế tìm lại đuợc cái cảm giác đó . Lần đầu tiên nói phone với em cũng thật buồn cuời . Cả hai chỉ biết ấp úng vài câu xã giao, lời nói cứ vang vang trong đầu mà không thành tiệng Vậy mà cứ mong cho đôi bên đừng hang up.Tình yêu đầu tiên mà phải không, ai lại không vậy . Ai lại không e ngại , lo sợ , mong chờ . Sau đó là những năm tháng hạnh phuc. Tình cảm xây đắp theo thời gian. Lúc có nhau thi mong cho thời gian ngừng trôi, lúc một mình thi uớc gì mình lại có nhau. Có đôi lúc em giận lẫy , giận yêu , làm anh bối rối, chẳng biết giải thích thế nào, năn nỉ thế nào ...Mình đã hứa hẹn thật nhiều , uớc muốn thật nhiều . Anh không biết tư` lúc nào anh trớ nên yếu đuối ,anh rất cần em. Mối lo sợ ban đầu không bao giờ quên đuợc trong anh, nó như hiện ra rõ hơn mỗi khi anh không thế lo cho em đuợc lúc em bệnh . Những lúc đó, anh chỉ biết cầu xin phép lạ cho anh đuợc ở ngay ben cạnh em, cầu xin ơn trên che chở cho em . Và điều không muốn cuối cùng cũng đên. Anh không thể thắng đuọc nỗi lo sợ đó . Anh xa em với mong muốn hai ta có một cuộc sống mới, tìm đuọc tình cảm thực sư. Thật đau khi anh không thế tìm đuợc tới em. Thật đau khi không thế nói cho em biết vì sao . Anh như một người thật xấu, thậc ác, một nguời gian dối đi tình cảm của em. Lúc đó anh không biết là mình đã làm đúng hay sai nữa . Anh nghĨ là mình có thể quêN đuợc nhau dễ dàng . Nhưng rồi một năm , hai năm, trong nhữNg lần đuọc gọi cho em hiếm hoi đó , anh vẫn cảm nhận ra tình cảm của em. cảm nhận ra đuọc em đang cô" gắng che đậy nó . Anh không muốn . Em trách anh thật nhiều tuy em không nói .Anh cũng khóc thật nhiều , tuy không một giọt nuớc mắt . Anh như một kẻ vô dụng , một nguời thất hưa. Anh không đùa vui với tình cảm của em, nhưng anh không biết trân trọng nó . Anh không muốn . " An empty street, an empty house , a hoe inside my heart.. I wonder how , i wonder why, i wonder where they are, The days we had , the song we sang together..." MỗI đêm, anh nghe bản nhạc em thuờng hay mở , đọc lại những lá thư, va ôm trong lòng tấm ảnh của em. " in my heart you were the only"... chỉ mình em thôi..
Tiếp Theo
Trong đêm khuya lặng lẽ, từ đâu vọng đến bài nhạc Unchained Melody, bài nhạc mà em đã từng thích nghe nhất mỗi khi nhớ đến anh. Bất chợt nỗi nhớ về anh dâng tràn trong lòng em, vẫn xao xuyến với một chút đau đớn, cay đắng như năm năm về trước. Em có lẽ thật đa cảm quá, phải không anh ? Bây giờ anh đang ở đâu, đang làm gì ? Anh có một chút thời gian nào trong cuộc sống gia đình bận rộn mà nghĩ về em không, dù chỉ một giây phút nào đó ???!!! Thấm thoát thời gian trôi qua thật nhanh, chúng ta đã làm bạn của nhau hơn 10 năm rồi nhỉ. Nghĩ đến đây, em chợt giật mình, 10 năm, con số thật không phải là ít. Vậy là đã 10 năm rồi. Em đã luôn tự hỏi, anh không đẹp trai, học hành cũng chỉ hơn trung bình mà thôi. Thế nhưng tại sao lại có nhiều người con gái yêu anh đến thế, mà trong đó lại còn có cả em nữa. Em đã nhớ đến anh bao ngày bao đêm, nhớ với một nỗi xao xuyến, day dứt đến đau đớn cả tâm hồn. Em đã sống như vậy trong suốt năm lớp 12, rồi cả năm 1 đại học. Em đã chứng kiến lần lượt từng người con gái, từng mối tình đi qua của anh. Chứng kiến cả tình cảm của anh đối với người bạn gái thân của em, khi mà em lại trở thành cầu nối cho hai người, nơi hai người tâm sự mỗi khi giận hờn, cãi cọ nhau. Nhưng em đã chẳng cầu mong em sẽ là một trong những người bạn gái ấy của anh để rồi sau đó lại chia tay mỗi người một ngã. Có lẽ em đã chọn con đường ít đau khổ nhất nhưng lại được ở bên anh, đó là trở thành người bạn thân của anh, trở thành nơi mà anh có thể đến để tâm sự, để trút vơi đi những nỗi đau khổ từ những mối tình, nơi anh có thể đến trong những lúc xỉn vì những buồn phiền, thất bại trong cuộc sống. Tuy em không thể đưa ra cho anh những lời khuyên, những lời mà thật sự em cũng đã không thể tự đưa ra được cho chính bản thân mình. Em biết là anh đã cảm nhận được rằng em yêu anh và em cũng biết là anh không yêu em, đã và cũng sẽ không bao giờ yêu em cả . Em chỉ là một đứa con gái thật dại dột luôn nhìn theo hình bóng của anh mà thôi, phải không anh ? Em đã từng nói, em hi vọng em luôn mãi mãi có thể là ngừơi bạn tri kỉ của anh, là người anh có thể chia sẻ những tâm sự của anh, là người luôn âm thầm ủng hộ anh trong cuộc sống. Bây giờ anh đã có gia đình riêng, em cũng có người rất yêu em và muốn chia sẻ cuộc sống với em. Có lẽ là em tham lam. Cũng có lẽ là em thật không phải với người yêu em. Nhưng em hi vọng em vẫn sẽ mãi là người bạn tri kỉ của anh, mối tình đầu của em ...
|
|